Cảm giác nhung nhớ đến phát điên, yêu đậm sâu tới mức hoảng trí rốt cuộc là thế này sao?
Kim NamjoonTôi cho anh mười giây xuống đây. Ngay bây giờ.
Đối phương gằn giọng, nửa ra lệnh nửa lại hàm chứa kiên nhẫn.
Mưa đã nhuốm ướt cả thân hình sừng sững của Namjoon, vấy đầy khóe mắt mở lớn, kiên định của anh đang ngẩng lên hướng về phía cửa sổ buông kín rèm trên kia. Chiếc điện thoại trên tay áp sát tai chấp chới lúc mờ lúc tỏ trong làn nước trút xuống ào ạt, cả cơ thể lạnh ngắt, tím tái đi vì bị cơn mưa vô tình ấy đày đọa.
Kim Seokjin nửa tin nửa ngờ, e dè đứng dậy, hé mở tấm rèm phía sau lưng, rồi hoảng hồn khi nhìn xuống bên dưới, ngay trước cổng nhà anh, bóng dáng thân thuộc của thiếu niên trầm lặng hòa cùng giông tố, nhẫn nại chờ đợi. Giây sau, khuôn mặt ngơ ngác của Seokjin chuyển qua mếu máo, anh òa khóc, lao lực chạy xuống dưới nhà như kẻ mất hồn.
Ngay lúc này, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, tưởng chừng như chỉ sau cánh cổng kia, anh liền có thể gặp được chân ái suốt cuộc đời mình. Kim Seokjin quên cả việc xỏ giày, vội vã lao ra ngoài, khi xác nhận đúng là Namjoon đứng ở đó, anh lại càng khóc lớn hơn.
Seokjin bước tới trước mặt anh, đoạn đưa hai tay ôm lấy gò má lạnh ngắt, buốt giá vì đày mưa của người kia, khóc không thành tiếng, luôn miệng trách móc:
Kim SeokjinĐồ ngốc! Sao lại đến tận đây trong tiết trời khắc nghiệt thế này cơ chứ...
Kim NamjoonCó là gì so với việc anh bỏ tôi.
Namjoon vẫn đứng sững ở đó, lạnh nhạt trả lời.
Kim SeokjinGì cơ? Tôi bỏ cậu?
Kim NamjoonCòn không phải sao?!
Nói đến đây, vị cảnh sát ấy trước đó còn lơ đi, giây sau đã lập tức trừng mắt, tay giơ lên siết chặt lấy cổ tay của người đang nựng má mình, gầm gừ tựa loài thú hoang phát tiết.
Kim NamjoonAnh năm lần bảy lượt quyến rũ tôi, đến khi tôi vào tròng thì bỏ đi không vết tích. Anh có còn là con người nữa không?! Tôi... cũng biết đau đấy mẹ kiếp!
Seokjin bị người kia siết mạnh đến đau nhói, anh nheo mắt lại, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Thấy vậy, Namjoon lập tức nới lỏng tay, nhưng giọng điệu vẫn không khoan nhượng.
Kim NamjoonAi cho phép anh dám tự ý quyết định? Tôi còn chưa...
Không để những lời trách móc ấy tiếp tục thoát ra khỏi khuôn miệng cục cằn của đối phương nữa, Seokjin mặc sức đưa tay giữ hai bên đầu Namjoon cúi xuống để áp nụ hôn đột ngột lên môi anh. Viên cảnh sát bị bất ngờ, mắt mở lớn vì kinh ngạc, nhưng giây sau bởi quá kích thích, cứ thế để mặc người kia tự ý, còn mình thì thuận theo đó mà thưởng thức nụ hôn nóng bỏng giữa cơn mưa tầm tã tuôn rơi.
Chiếc mọt sách ấy thế mà lại mê mẩn cái cách mà chú tắc kè hoa với kinh nghiệm tình trường dày dặn kia dẫn dắt mình, anh nhắm nghiền mắt, mi tâm hơi nhíu lại đầy bận tâm, tay theo quán tính từ từ đưa lên đỡ lấy gáy người đó càng thêm áp sát về phía mình để khoảng cách giữa hai người gần như bằng không. Lưỡi quyện lưỡi, môi kề môi, dòng nước bọt trào ra bên mép miệng Seokjin lũ lượt chảy xuống cằm, tan vào mây mưa vần vũ.
Áo quần cả hai khi này đã ướt sũng dưới mưa, cứ vô tư trao đi nụ hôn nhiệt thành, chẳng còn vướng bận bởi bất cứ điều gì cản bước nữa.
Khi đã bị hôn tới ngộp thở, Seokjin mới đẩy người kia ra, trong khi đối phương còn đang mơ màng đến ngây ngốc, mặt mũi đờ đẫn như vừa gắt gao đuổi bắt tội phạm truy nã. Đến khi Seokjin phải vỗ liên tục vào hai má anh, Namjoon mới giật bắn mình tỉnh táo trở lại, giây sau đã lại lườm huýt chú lạc đà ấy vẻ căm ghét.
Seokjin thừa biết dáng vẻ khó ở mà Namjoon đang cố phô ra kia chẳng qua chỉ là ngụy tạo cho tình cảm thật của cậu dành cho anh, giờ đây thiếu gia Kim đã chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bật cười lớn mà dụi đầu vào trước ngực Namjoon, thoải mái dựa dẫm, đoạn thổ lộ.
Kim SeokjinNếu cậu đã không để tôi đi, vậy sau này dù cậu có cảm thấy phiền đến nhường nào, tôi cũng không dứt ra đâu.
Kim NamjoonAnh nên giữ lời đi. Nói ít lại.
Namjoon hờ hững đáp, mắt nhìn nhác qua mọi thứ xung quanh. Lạnh lùng là thế, ấy vậy mà tay vị cảnh sát đó lại vô thức đỡ lấy người Seokjin, ghì cơ thể cũng ướt sũng kia sát vào trước người mình.
Kim SeokjinHa ha... Vô tâm khiến người ta đau lòng quá đi.
Seokjin bật cười trước sự đối lập giữa lời nói và hành động của người đối diện, anh càng cười lớn hơn, lòng rộn ràng niềm hạnh phúc, lặng nghe tiếng tim đập thình thịch nơi lồng ngực của người kia. Thế rồi anh tựa đầu hẳn vào ấy, dần nhắm mắt lại, thì thầm nho nhỏ.
Kim SeokjinTôi thích cậu lắm, Namjoon à. Thế nên là... không có được đẩy tôi ra xa nữa đâu đấy.
Kim NamjoonỪm. Tôi biết rồi.
Kim SeokjinJoonie giờ là người yêu chính thức của tôi rồi đúng không?
Namjoon ngượng chín mặt, gắt lên khe khẽ để giấu đi sự ngại ngùng của mình trước lời tò mò vô lo của người kia.
Kim NamjoonĐừng nói vớ vẩn nữa! Thật là...
Kim SeokjinNamjoon à, tôi nói là tôi yêu cậu.
Kim SeokjinVành tai đã đỏ lựng đến mức não muốn nổ tung, nét tính cách vô tâm của Namjoon sớm đã bị người kia nắm thóp, đến mức anh không thể gắt thêm câu nào nữa.
Park JiminVậy giờ chúng ta là người yêu của nhau có phải không?
Vành tai đã đỏ lựng đến mức não muốn nổ tung, nét tính cách vô tâm của Namjoon sớm đã bị người kia nắm thóp, đến mức anh không thể gắt thêm câu nào nữa.
Kim SeokjinVậy giờ chúng ta là người yêu của nhau có phải không?
Trước ánh mắt long lanh đang chăm chú nhìn lên mình của người kia, viên cảnh sát đã buộc phải gật đầu thừa nhận.
Seokjin rất vui vì câu trả lời đó, anh lại tiếp tục cúi đầu xuống, trở lại kề má bên khuôn ngực vạm vỡ, lòng hồ hởi tựa một đứa trẻ vừa nhận được lời khen từ mẹ mình. Tay anh nghịch vạt áo ướt nhẹp của người yêu, chu đôi môi dày mỏng ra rồi tùy hứng tự nhẩm một mình.
Kim SeokjinNamjoon giờ là người yêu của mình.
Kim SeokjinNamjoon giờ là của một mình mình.
Kim SeokjinCủa mình mình thôi đấy.
...
Hoseok kê má bên cánh tay đặt trên mặt bàn, tay còn lại vân vê quả thông khô, nhíu mày lẩm bẩm.
Jung HoseokHắn ta chẳng phải vì lời mình nói mà không thèm tới nữa đấy chứ?
Min YoongiĐồ khốn. Tên điên. Kẻ vô...
'Cốc cốc...' Lời chửi rủa còn chưa dứt, tiếng gõ cửa liên hồi đã vực cậu trở dậy. Hoseok biếng nhác đi về phía cửa tiệm, nhắm chặt mắt mũi, lấy hết sức hét lên trong lúc đang mở ra.
Jung HoseokHôm nay thẩm mỹ viện sóc nâu không làm việc ạ, không nhìn thấy sao?!
Min YoongiLà tôi. Hoseok, là tôi.
Vừa nghe thấy giọng hắn bên tai, Hoseok đã mở choàng mắt trông xuống người đang đứng dưới bậc thềm kia, giây sau khi đã xác nhận đúng là hắn, cậu mới nghiêm mặt lại, giây sau luôn miệng cằn nhằn bằng những lời lẽ hết sức vô tình, trực tiếp đâm trúng trái tim âu lo của người kia.
Jung HoseokTới đây để làm gì? Tưởng chết ở xó nào rồi chứ?
Nói đoạn, sóc bông vùng vằng mở phắt cửa kêu tiếng 'rầm' inh tai, tiếp sau quay ngoắt người bước vào trong, đến chỗ tấm nệm hình bông hoa liền ngồi thụp xuống đó.
Yoongi thở hắt ra một hơi vì phải hứng chịu tính khí nóng nảy của người kia, lầm lũi đi theo sau Hoseok. Hắn cẩn trọng ngồi xuống sàn lát đá cứng lạnh cạnh cậu, đợi bé con đã ổn định trên nệm êm, mới cất giọng bắt chuyện với em.
Min YoongiHoseok này, tôi biết là em đang giận tôi vì chuyện trước kia. Nhưng quá khứ vốn đã không thể thay đổi được gì...
Jung HoseokPhải rồi. Vậy nên anh cứ kệ nó đi. Không cần để tâm tôi đâu.
Min YoongiEm đừng như thế, tôi biết mình sai rồi mà.
Yoongi tựa chú mèo làm nũng em, nghiêng người tới bên vai em mà cọ cọ để xin xỏ, hai tay hắn vòng qua ôm siết lấy cánh tay mảnh gầy kia.
Hoseok chẳng buồn cãi lý với hắn nữa, chỉ là cơn bực vẫn không có cách nào giải tỏa. Cậu vốn muốn mặc kệ chuyện quá khứ hào hoa, phong lưu của hắn, song mỗi lần nghĩ tới lại sôi sục máu điên, ngay lập tức muốn nhào tới bóp cổ người kia tới chết mới hả dạ.
Min YoongiHoseok à... đến mùa đông tôi sẽ đi công tác để hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên giao phó. Tôi phải xa em một thời gian khá dài đấy.
Hắn nói xong, ngửa mặt len lén nhìn lên cậu, nín thở chờ đợi phản ứng.
Jung HoseokRồi sao? Mong chờ tôi sẽ ngồi ở đây hướng về anh như chó con đợi chủ sao? Ngay cả khi không có anh, tôi vẫn có thể vui vẻ với người khác...
Min YoongiỪm, nếu em muốn làm như vậy.
Yoongi từ từ trượt xuống, nằm trên đùi Hoseok. Hắn dụi đầu rúc vào bụng em, đoạn vòng tay siết lấy eo nhỏ kia kề cận trước mũi mình, nói tiếp.
Min YoongiTôi chỉ có một nguyện vọng, là trong lúc đó, em tuyệt đối đừng để mình xảy ra bất cứ mệnh hệ nào.
Nhìn kẻ đang quấn quýt dưới thân mình kia, Hoseok vẫn là không đành lòng quay lưng, lạnh lùng với hắn mãi. Sóc bông đắn đo, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của hắn khi cọ sát vào vạt áo trước bụng cậu, lòng nhói lên cảm giác xót xa.
Jung HoseokĐừng làm thế nữa, lên đây với em đi.
Hoseok khẽ nhắc hắn, dẫu vẫn còn vương chút vô cảm nhưng đã tan đi vài phần giận dữ.
Yoongi hơi bất ngờ vì em hết giận nhanh hơn hắn tưởng, đoạn ngẩng mặt lên, ngơ ngác hỏi:
Min YoongiEm không hờn dỗi vì chuyện tôi đã làm nữa chứ?
Jung HoseokỪm. Lên đây đi.
Min YoongiHoseok à, tôi yêu em chết mất!